Tôi tên Phát. Tôi được 38 tuổi, có gia đình và sống hạnh phúc với vợ và 2 con, tuổi 11 và 13. Ngoại trừ những lần mua vé sổ số và chơi rút thăm 50/50, tôi không hề chú ý gì đến việc cờ bạc cho đến một năm về trước. Đúng ra, nếu bạn đặt câu hỏi với tôi vào thời điểm đó, tôi đã trả lời bạn rằng cờ bạc là một việc làm hoàn toàn lãng phí cho thời gian và tiền bạc.
Như vậy làm sao tôi lại bước vào tình trạng lung tung hỗn loạn này? Tất cả mọi việc bắt đầu một cách vô hại. Một năm trước đây, con gái tôi để hết tâm trí vào môn thi đua bơi lội và tôi phải đưa con đi tập dợt và tranh giải. Những lần coi tranh giải rất thú vị nhưng những lần tập dượt thì lại rất là tẻ nhạt –đa số chỉ ngồi vòng vòng. Một ngày Thứ Bảy kia, tôi nghĩ đến một địa điểm có các loại máy đánh bạc điện tử cách hồ bơi không xa cho lắm. Một người bạn làm chung đã có lần nói với tôi rằng anh ta mới thắng $1000 chơi máy đánh bài. Lúc đó tiền bạc tại nhà cũng hơi eo hẹp, việc thắng $1000 có thể sẽ giúp cho những phí tổn trong gia đình nhưng tôi biết rằng nó không thể thay đổi cuộc sống của chúng tôi.
Thế rồi tôi cũng đi đến khách sạn để nhìn một vòng xem sao. Số người ở đó làm tôi ngạc nhiên – tôi phải đợi một lúc mới có máy không có người chơi. Tôi không biết cách chơi ra sao nên tôi cứ ngồi xuống và bấm thử vài nút. Người ngồi ở máy kế bên ngỏ ý muốn giúp và tôi ngỏ lời với anh ta rằng tôi thích chơi những môn bài lá. Anh ta với qua, bấm vài nút và một ván bài xi tố hiện lên trên màn hình.
Tôi bỏ vào máy $20 và bắt đầu chơi mỗi lần chỉ có 25 xu nhưng chẳng ăn thua gì. Tôi thắng vài bàn và thua nhiều hơn nữa. Người ngồi bên cạnh quay sang nói rằng anh ta để ý thấy tôi chỉ chơi mỗi lần có 25 xu. Anh nói nếu tôi chỉ đánh với số tiền nhỏ thì không thể nào thắng được những số tiền thắng lớn, anh nói thêm rằng vì vẫn còn sớm nên máy cần phải hâm nóng một lúc trước khi cho thắng những bàn thắng lớn. Lúc đó tôi nghe có vẻ tức cười nhưng sau khi anh ta đi khỏi, tôi tăng số tiền đặt lên $1.25 xem sao. Bạn có biết không – cái máy bắt đầu nhả tiền ra cho đến khi tôi được gần $400. Ngay lúc đó điện thoại di động của tôi kêu lên – con gái tôi vừa tập xong ở hồ bơi. Tôi lẩm bẩm vài câu nói rằng tôi đang gặp một người bạn tại khu cửa hàng và sẽ đến đón nó ngay.
Trong suốt đoạn đường tới đón con gái, tôi có một vài ý nghĩ và cảm giác trong đầu. Bắt đầu là cảm giác thiển cận tự mãn – tôi có tới $400 đồng tiền giấy nằm cứng trong bóp. Kế đến là cảm giác hối hận về việc tôi vừa mới nói dối con gái mình. Tư tưởng thứ ba là tôi sẽ không nói gì cho vợ tôi biết một phần vì vợ tôi phản đối việc đánh bạc còn hơn tôi nữa.
Trong mấy tuần liền, tôi không trở lại chơi máy đánh bạc nữa – phần chính là vì tôi thấy hơi xấu hổ đã nói dối con gái tôi một cách dễ dàng và vì việc tôi đã dấu nhẹm chuyện này với vợ tôi. Đến một ngày kia, tôi và một số bạn bè ghé vào phòng ngồi chơi sau trận khúc côn cầu và mỗi người thảy ra $5 để chơi máy đánh bạc. Số tiền thoáng một cái đã mất đi và tất cả cùng rời phòng ngồi chơi. Tôi mau lẹ đánh một vòng chung quanh khu phố, trở lại phòng ngồi chơi và tìm đến cái máy cũ lúc nãy. Tôi nghĩ rằng đã đến lúc máy cho ăn tiền, phần vì lối đánh bài bừa bãi bạn bè tôi vừa mới chơi. Chưa đến 20 phút, tôi lấy được $600! Số tiền này sẽ giúp tôi trả cho xong món nợ lớn của Visa, và một lần nữa tôi đánh nhỏ lại. Tôi cảm thấy như vừa khám phá ra một bí mật nho nhỏ nhưng không chắc nó mang ý nghĩa gì.
Biết rằng tôi chỉ là một người bình thường và vào thời điểm đó, tôi đã không trở nên một người nghiền đánh bạc. Lần lần tôi càng đi sâu vào vòng đỏ đen hơn – có khi sau khi đi làm về, những lúc khác khi tôi đợi con gái tôi tập bơi xong. Sự thật là việc cờ bạc có thể dấu diếm được quá dễ dàng – có những lúc tôi nắm cơ hội chở con cái đi bất cứ nơi đâu vì nó cho tôi cơ hội để đánh bạc.
Tôi nghĩ rằng tôi đã đi quá mức khi một ngày kia tôi đến nhà em tôi. Đang khi tôi lỏm bỏm nghe em dâu tôi nói chuyện, tôi cảm thấy một sự xúi dục mạnh mẽ đi đánh bạc. Tôi xin lỗi cần phải về nhà để giúp con trai tôi làm bài. Tôi nhớ lại cái cảm giác khuây khỏa khi ngồi xuống trước máy mong đợi một món tiền lớn. Xét cho cùng, tôi đã nhìn thấy lối đánh bài dở của những người chơi máy đánh bạc để biết cách ăn tiền của máy. Thế nhưng đêm nay thần tài cờ bạc đã bỏ tôi và những “kiến thức” về trước chẳng làm được gì cả. Sau 5 lần tới máy rút tiền tự động và lấy ra $1200, tôi rời máy đánh bạc để đi về. Năm tiếng đồng hồ đã qua đi.
Khổ thay, vợ tôi đã gọi đến nhà em tôi biết được rằng tôi đã rời chỗ đó cả mấy tiếng đồng hồ. Lần đầu tiên trong đời tôi đã nói dối một cách khủng khiếp với vợ tôi là tôi rời nhà em tôi để đi dự một buổi ăn trưa tiễn chân một người làm chung. Vợ tôi tin hết và tôi biết rằng vợ tôi sẽ không kiểm chứng lại câu chuyện.
Trong gia đình tôi lo nhưng công việc liên quan đến ngân hàng và vì vậy số tiền $1200 chỉ có mình tôi biết. Để nói là tôi cảm thấy ghê tởm những hành vi tôi đã làm chỉ là một cách nói cho nhẹ đi, và tôi thề là tôi sẽ không bao giờ để điều này xảy ra một lần nữa. Cái khó khăn bây giờ là làm sao lấy lại $1200. Trong 2 tuần tôi hoàn toàn không đến các chỗ có máy đánh bạc nữa, cho tôi thời gian để “nguội đi” và tìm kế thắng nhanh các máy đánh bạc. Và rồi tôi sẽ đưa hết vào quá khứ. Tôi đã không có những tính toán đúng khi chơi máy đánh bạc trong đêm hôm đó và nghĩ rằng tôi sẽ sáng suốt hơn cho lần tới.
Tôi chuẩn bị cho “trận đánh” cờ bạc kế tiếp với sự chính xác của quân sự. Tôi chỉ mang theo tiền mặt và tôi có một lý do bào chữa rất đáng tin để vắng nhà từ năm đến sáu tiếng. Tôi nhất quyết nghiên cứu các máy đánh bạc để vào đúng thời điểm nào và đúng máy nào, tôi sẽ chơi để gỡ lại số tiền thua. Tôi cũng quyết định trước về số tiền tôi có thể bỏ ra chơi và nhất quyết sẽ không quá tham lam. Nếu tôi thắng $500, tôi sẽ đi về. Có lẽ bạn đã đoán được kết quả. Đúng ra tôi đã thắng được đến $600, rồi tôi đổi máy và quyết định đánh đến cùng. Không cần phải nói, thần tài đã bỏ tôi và $600 đi mất, cộng thêm $1000 nữa. Tôi đã lẻn vào nhà khi mọi người đang ngủ, lấy thẻ tín dụng, trở lại mượn trước tiềân mặt của ngân hàng. Tôi thua hết.
Bạn có thể nhìn thấy được tình trạng khốn khổ tôi phải chịu bây giờ – thua gần $10 000 và vợ tôi vẫn nghĩ là mọi chuyện đều bình thường. Phần còn lại của câu chuyện cũng chỉ là chuyện cũ lập lại mà thôi – tôi thề với lòng mình là sẽ thôi việc cờ bạc nữa nhưng rồi tôi lại thất hứa. Cái vấn đề bây giờ là vợ tôi đang bàn đến chuyện đi chơi xa. Tôi tránh bàn về chuyện đó vì biết rằng không có tiền.
Dĩ nhiên tôi có thể thú nhận hết mọi tội và có thể mất cả vợ lẫn con. Hay tôi có thể đi đến những buổi họp mặt nơi bạn vừa ngồi uống cà phê vừa nói chuyện về những nỗi khó khăn do việc cờ bạc gây ra. Tôi không phải là loại người hay than phiền về những khó khăn của mình, nhất làkhi tôi lại chính là người tạo ra những vấn đề đó. Tôi không phải là một người xấu; tôi không hiểu được tại sao mọi chuyện lại trở nên sai lầm như vậy.
Người vô công rỗi nghề ….
“Đối với nhiều người, vấn nạn cờ bạc ngày càng biểu lộ ra một cách mau chóng. Kinh nghiệm những bàn thắng lúc ban đầu thường thay đổi cái nhìn của một người về vấn đề cờ bạc, từ một nguồn giải trí đến một phuơng cách kiếm tiền. Qua việc nhận thức được vấn đề, cùng với lòng tự nguyện tìm kiếm sự giúp đỡ, hoàn cảnh khó khăn của người đánh bạc có vấn đề có thể sẽ được nhẹ bớt đi.
Được cập nhật hoá lần sau cùng (vào ngày thứ hai, 21 tháng tư, 2008) (Last updated……)